Nếu một ngày ta thật sự già đi
Có quên không những điều giờ rất nhớ
Sớm bình minh có bao giờ bỏ lỡ
Hay ngủ lì kệ mặt trời lên cao.
Nếu mai này ta già sẽ ra sao
Còn ưa thích những sắc màu sặc sỡ
Ngồi ngẩn ngơ ngắm nụ hoa hé nở
Tủm tỉm cười chạm tới một cái tên.
Mai này già có nhớ nhớ quên quên?
Không hứng thú mấy nơi ồn ào nữa
Dậy thật sớm đợi bình minh ngang cửa
Pha tách trà, nghe mấy bài hát xưa.
Mai này già ta còn thích ngắm mưa
Ngồi ngơ ngẩn nghĩ về điều đã cũ
Thương những bức tường loang giờ rêu phủ
Bụi thời gian bạc phếch ánh mắt nào.
Mai này già đếm ngày tháng hư hao
Đốt ngón tay mòn dư theo màu tóc
Ta ngồi đó kể về thời khó nhọc
Cứ nhắc hoài, nhắc mãi điều đã qua.
Mai này già ta còn nhớ về ta
Về cái thời thanh xuân xa tít tắp
Mỗi một năm theo thời gian trầm mặc
Tuổi ta dần mờ nhạt … thôi đếm đong.
Mai này già sẽ sống thật thong dong
Lòng không chứa những giận hờn thương ghét
Tâm nhẹ tênh chẳng ưu phiền mỏi mệt
Như vệt nắng cuối chiều...
Như mây trắng buông lơi…!